Thứ Năm, 19 tháng 1, 2017

CHÚC MỪNG NĂM MỚI ĐINH DẬU



NHƯ MỘT LẦN TẠ ƠN




      Tôi đến An Hải khi tuổi còn thơ theo gia đình chạy giặc từ quê đến đây, người dân ở đây hầu hết  làm nghề đánh bắt hải sản và làm nghề nông;  làm nông ở đây cũng khác quê tôi, họ không trồng lúa mà chỉ trồng rau ( Légumes) và các loại hoa  như vạn thọ, hoa cúc để bán vào các ngày rằm, Mồng một hay ngày Tết

      Người dân ở đây hiền hòa, chất phát, họ dang rộng vòng tay yêu thương sẵn sàng giúp đỡ mọi người, có lẽ vì thế mà đồng bào chạy giặc các nơi đổ về đây rất nhiều như Duy Xuyên, Điện Bàn, Đại Lộc, Quế Sơn… kể cả các tình Thừa Thiên Huế, Quảng Trị….


Hình ảnh nhìn từ Ngã Năm đến cậy sợp An Hải Bắc trước 75


     Để giúp đồng bào đã bỏ lại tài sản, bỏ lại quê hương chạy đến đây, chính quyền An Hải lập các trại tỵ nạn để giúp họ có chỗ ăn chỗ ở, sau đó hình thành các khu An Cư 1, An Cư 2, An Cư 3, An Cư 4 giúp họ định cư, ổn định cuộc sống mới.

     Cư dân ngày càng đông, nhu cầu học hành càng lớn từ đó các trường An Hải, Khiết Tâm, Bồ Đề, Đông Giang mỗi năm không ngừng tăng lên số lớp học.


Đường từ bến Phà lên cây đa trường Khiết Tâm

     Trường Đông Giang nằm trên nổng cát vàng, mùa gió bấc cát thổi  bay vào lớp học, bay vào túi áo, vào tập vở, bàn học.. gây khó chịu, nhưng từ khi xa trường, xa quê chúng tôi mơ có ngày về được gặp cơn gió bấc ngày xưa thổi những hạt cát kỷ niệm đập vào mặt của mình, chắc lúc đó sẽ làm cho chúng tôi hạnh phúc lắm.


Một dịp cắm trại của học sinh trường Đông Giang

      Trên các triền cát dọc bãi biển Mỹ Khê, Mân Thái lúc đó có nhiều bông cỏ to, khô và nhẹ,  giống như những quả cầu gai, gió xô đẩy lăn tròn, lúc nhanh lúc chậm thật sinh động mà nhiều người gọi là hoa lông chông. Dọc bờ biển những con sao biển 5 cánh còn sống theo con sóng trôi vào bờ, con thì lật sấp như chiếc lá khô, con thì lật ngửa đưa các đôi chân  bé nhỏ như chân con tít ngọ nguậy… Thời gian sau nầy không còn nhìn thấy những bông cỏ lông chông và những con sao biển trên bãi biển Mân Thái, Mỹ Khê như ngày xưa nữa nên chúng tôi hay nói đùa chắc nó cũng buồn và bỏ đi theo những người An Hải  vượt biên xa quê.


Hoa lông chông 

     Hôm nay 8.1.2017 nhằm ngày 11 tháng Chạp năm Bính Thân , chúng tôi có dịp theo anh chị cựu học sinh Đông Giang như Anh Đào, Thu Nhi, Kim Khuê, Kim Lâu, Thu Sương, Lê Văn Đức...tham gia buổi họp mặt Tất niên của Hội Đồng Hương làng An Hải  ( đây là lần họp mặt lần thứ 16 của Hội Đồng Hương Làng An Hải) tham gia chương trình văn nghệ với ca khúc Ly Rượu Mừng do chs Đông Giang trình bày, hoạt cảnh  trong vai người nông dân, ngư dân chúng tôi muốn gợi lại hình ảnh bà con của người làng An Hải, đây cũng là dịp chúng tôi muốn bày tỏ lời TẠ ƠN đối với các cô, các bác, các bậc tiền nhân của Làng An Hải đã từng cưu mang giúp đỡ chúng tôi những người xa quê đến đây lập nghiệp.

     An Hải là quê hương thứ hai của tôi, nơi tôi không sinh ra nhưng là nơi nuôi tôi khôn lớn với tuổi thơ đầy ắp kỷ niệm, nhiều đêm tôi thầm ước mơ thời gian được quay về và được sống nơi đây như thời trước 75,- nơi đó là thiên đường của tôi chứ không ở đâu xa - ở đó tôi lại được sống trong vòng tay yêu thương của cha, của mẹ, của anh chị em, của các cậu mợ, của thầy cô, bạn bè và bà con hàng xóm … một làng quê hết mực yêu thương của ngày xưa mang tên AN HẢI.

Tăng Nhường

Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015

NGÀY TRỞ VỀ CỦA ANH BÙI DIỆU



       Hôm nay điện gặp anh, lâu lắm mới có thông tin về nhau nên cũng có phút giây xúc động, anh là CHS Sao Mai nhưng tôi quen biết anh qua câu chuyện đi tìm P.T. Huệ CHS Đông Giang, hôm nay xin post lại entry nầy như một kỷ niệm riêng tặng đến anh.

       Đêm nay đêm cuối năm 2008, trời Đà Nẵng vẫn còn mưa, cơn mưa kéo dài lê thê suốt mấy ngày qua do chịu ảnh hưởng của đợt gió mùa Đông Bắc, nhiều hàng quán đang dọn dẹp, các anh chị công nhân vội vã về nhà, thỉnh thoảng có vài chiếc xích lô chở người và đôi quang gánh lặng lẽ bò chậm chạp lên dốc bên cạnh chiếc TAXI vượt qua làm tung té nước lên người..

       Công việc cuối năm, tôi cũng bận rộn và vất vã không kém họ, riêng đêm nay tôi phải về sớm hơn mọi hôm vì trong lòng rộn ràng niềm vui để mong gặp các anh chị ở Saigon về, tôi đến Quán Café Văn để chào chị Thy Đường, chào anh Bùi Diệu và anh Kim Văn Tiến. Chị Thy Đường là cựu học sinh Sao Mai là một nhạc sĩ và là Phó Giám đốc của ngân hàng Nông nghiệp tỉnh Đồng Nai, hôm nay chị về họp mặt lớp, mặc dù ở xa nhưng tôi và chi thường xuyên liên lạc với nhau qua công tác từ thiện, còn anh Kim Tiến cũng là cựu học sinh Sao Mai nhưng có vợ là chi Lưu thị Bích Ngoc cựu học sinh K8 Đông Giang mà trong Đặc san ĐG 45 năm thầy Nguyễn Đức Bạn có lần nhắc đến, thương vợ nên anh cũng xem Đông Giang thân thương như Sao Mai ngôi trường mà anh đã từng học, riêng anh Bùi Diệu là cựu học sinh Sao Mai, nhưng anh mãi mãi xem mình như là cựu học sinh Đông Giang, một người anh mà hằng năm cứ vào ngày đầu của năm Dương lịch – đã trở thành thông lệ – anh từ Saigon lặng lẽ một mình về thăm mái trường Đông Giang, nhiều khi chụp vài tấm hình trước cổng Trường có hai chữ ĐG rồi lại quay về, có khi ngồi hàng giờ để nhìn sân trường, nhìn những em học sinh bé nhỏ để nhớ về Huệ, ngày xưa anh có yêu một cô nữ sinh ở đây tên là P. T. Huệ (học lớp 9, NK 73-74, ĐG), đối với anh Huệ là Đông Giang, mà Đông Giang cũng là Huệ, sau năm 75 anh và Huệ mất tin tức về nhau, 33 năm trôi xa, cái nhớ thương ngột ngạt để rồi cứ mỗi lần về Trường anh lặng ngồi thật lâu, ước gì những lúc nầy có tin gì về Huệ, Huệ còn sống hay đã mất, Huệ ở quanh đây hay Huệ phải về một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó, Huệ đang đi dạy, buôn bán hay Huệ phải lam lũ bên những thửa ruộng dưới cơn mưa dầm lê thê của Miền trung…

       Anh kể cho chúng tôi nghe ngày xưa Huệ rất đẹp, với anh có lẽ Đông Giang không ai đẹp bằng Huệ, chúng tôi cũng hiểu và thương anh vì người ta thường nói người mà mình hết lòng yêu thương thì chắc chắn không ai đẹp bằng. Tôi cũng tích cực tìm Huệ giúp anh lâu nay nhưng vẫn không có tin gì về Huệ.

** * 

       Hôm gặp nhau, chúng tôi hẹn ngày về thăm trường Đông Giang (nay là Hoàng Hoa Thám), mặc dù khá bận rộn trong những ngày về Đà Nẵng nhưng các anh đã đến chờ ngoài cổng trường trước giờ hẹn, hôm nay trường nghỉ dạy nên vắng vẻ, thực tình đây cũng là dịp chúng tôi đựoc nhìn kỹ lại Trường của mình ngày xưa, tìm những gì còn sót lại trên “ nền cũ lâu đài bóng tịch dương” trước năm 75, còn chăng là các bậc cấp bằng xi- măng của đế trụ cờ, bao nhiêu thay đổi quanh nó, nhưng sau 33 năm đế của cây cột cờ vẫn còn nguyên, chúng tôi chụp hình với nhau rất nhiều ở đây và trước cổng trường còn mang 2 chữ ĐG, tại đây chúng tôi chụp tấm hình các anh đứng bên ngoài nhìn vào sân trường gợi nhớ lại ngày xưa những lần thấp thỏm đi đón Huệ, đón Ngọc…

       Ngoài cây cột cờ, cổng ra vào, trường còn một dãy phòng học hướng Bắc, ngoài ra chẳng còn gì, có chăng một dãy phòng học ngày xưa chính diện cổng ra vào chỉ còn trên trang http://www.wikimapia.org chụp từ vệ tinh khá lâu, nếu các anh chị kích vào ô hình chữ nhật sẽ thấy ghi Trường trung học Hoàng Hoa Thám tức trường Đông Giang trước đây, hình chụp lúc nầy trường có 2 dãy song song, một cũ một mới mà cách đây vài năm nhà trường tháo dỡ dãy cũ, hiện còn một dãy mới.

** * 

       Rời trường chúng tôi cùng anh Bùi Diệu và các anh có dịp xuống biển Mỹ Khê (vì về đến Đông Giang mà không đến Mỹ khê thì cũng là điều thiếu sót) không ngờ đến Mỹ khê, kỷ niệm lại ùa về với anh Bùi Diệu, anh kể ngày xưa tình yêu học trò rất dễ thương, anh và Huệ cùng với các bạn ra biển ngồi chơi, Huệ bảo anh hãy chôn chân Huệ xuống cát, anh cũng làm theo và khi ra về anh cầm tay kéo Huệ đứng dậy, và thế là cả hai không nói một lời mà tay không buông ra và đây cũng là lần đầu tiên anh được cầm tay Huệ.. Cho đến nay cái ấm áp của bàn tay Huệ vẫn còn trong anh nhưng hôm nay biển sóng dữ dội, mùa đông lạnh lẽo, mà Huệ thì ở một phương trời xa xăm như ngoài biển khơi mù mịt….

       Riêng đối với tôi, ước gì entry nầy Huệ tình cờ đọc được để hiểu về tình cảm của anh Bùi Diệu, dù có thể hôm nay Huệ đã là Bà Nội, Bà Ngoại, hy vọng Huệ sẽ thông tin cho chúng tôi.

       Buổi chiều hôm đó chúng tôi gặp gỡ và chia sẻ nhau nhiều kỷ niệm đẹp khó quên về Đông Giang. Giờ đây trường Đông Giang chính là hình ảnh của Huệ trong lòng anh Bùi Diệu, chúng tôi chia tay nhau trong buổi chiều mưa lạnh, nhưng nỗi nhớ khôn nguôi về hình ảnh của Huệ, hình ảnh của Đông Giang năm xưa không thể nào phôi phai nơi anh.


Đà Nẵng, ngày 03/01/2009
TN




Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

HÌNH ẢNH CỦA MỘT CHUYẾN ĐI

1- Hạnh phúc khi ông Sui, vợ con và cháu ngoại ra đón




2- San Francisco 
Từ trên đầu dốc Lombard Street nhìn xuống( Lombard Street nổi tiếng là "đường phố dốc đặc biệt trên thế giới" dù nó không không phải là con đường dốc nhất.)


3- Happy 1 month 




4- Cung điện Mỹ Thuật tại San Francisco







5- Golden Gate Bridge









6- Phố cảng San Francisco







7- ChinaTown tại San Francisco





8- Vườn trà Nhật bản 









9-Montery Bay





10- Với hoa lá cỏ cây



11- 17 Mile Drive



Cây  Bách Cô đơn (The Lone Cypress) 250 tuổi


Bầy nai hoang dã đang gặm cỏ bên đường

12- Thăm thầy cô, anh chị đồng môn thời trung học.

Cô Thu Hà và các anh chị



Thầy Lâm Sĩ Hồng, cô Khanh, cô Hương và thầy Bạn

Với vợ chồng thầy Bang - cô Phong
Với thầy Nguyễn Quyền



13- Tại  Phước Lộc Thọ




14- Las Vegas








15- The Mystery Spot
Một nơi có thể đứng nghiêng mà không bị ngã

16- Gia đình Ông Bà Sui tổ chức liên hoan chia tay.