Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015

NGÀY TRỞ VỀ CỦA ANH BÙI DIỆU



       Hôm nay điện gặp anh, lâu lắm mới có thông tin về nhau nên cũng có phút giây xúc động, anh là CHS Sao Mai nhưng tôi quen biết anh qua câu chuyện đi tìm P.T. Huệ CHS Đông Giang, hôm nay xin post lại entry nầy như một kỷ niệm riêng tặng đến anh.

       Đêm nay đêm cuối năm 2008, trời Đà Nẵng vẫn còn mưa, cơn mưa kéo dài lê thê suốt mấy ngày qua do chịu ảnh hưởng của đợt gió mùa Đông Bắc, nhiều hàng quán đang dọn dẹp, các anh chị công nhân vội vã về nhà, thỉnh thoảng có vài chiếc xích lô chở người và đôi quang gánh lặng lẽ bò chậm chạp lên dốc bên cạnh chiếc TAXI vượt qua làm tung té nước lên người..

       Công việc cuối năm, tôi cũng bận rộn và vất vã không kém họ, riêng đêm nay tôi phải về sớm hơn mọi hôm vì trong lòng rộn ràng niềm vui để mong gặp các anh chị ở Saigon về, tôi đến Quán Café Văn để chào chị Thy Đường, chào anh Bùi Diệu và anh Kim Văn Tiến. Chị Thy Đường là cựu học sinh Sao Mai là một nhạc sĩ và là Phó Giám đốc của ngân hàng Nông nghiệp tỉnh Đồng Nai, hôm nay chị về họp mặt lớp, mặc dù ở xa nhưng tôi và chi thường xuyên liên lạc với nhau qua công tác từ thiện, còn anh Kim Tiến cũng là cựu học sinh Sao Mai nhưng có vợ là chi Lưu thị Bích Ngoc cựu học sinh K8 Đông Giang mà trong Đặc san ĐG 45 năm thầy Nguyễn Đức Bạn có lần nhắc đến, thương vợ nên anh cũng xem Đông Giang thân thương như Sao Mai ngôi trường mà anh đã từng học, riêng anh Bùi Diệu là cựu học sinh Sao Mai, nhưng anh mãi mãi xem mình như là cựu học sinh Đông Giang, một người anh mà hằng năm cứ vào ngày đầu của năm Dương lịch – đã trở thành thông lệ – anh từ Saigon lặng lẽ một mình về thăm mái trường Đông Giang, nhiều khi chụp vài tấm hình trước cổng Trường có hai chữ ĐG rồi lại quay về, có khi ngồi hàng giờ để nhìn sân trường, nhìn những em học sinh bé nhỏ để nhớ về Huệ, ngày xưa anh có yêu một cô nữ sinh ở đây tên là P. T. Huệ (học lớp 9, NK 73-74, ĐG), đối với anh Huệ là Đông Giang, mà Đông Giang cũng là Huệ, sau năm 75 anh và Huệ mất tin tức về nhau, 33 năm trôi xa, cái nhớ thương ngột ngạt để rồi cứ mỗi lần về Trường anh lặng ngồi thật lâu, ước gì những lúc nầy có tin gì về Huệ, Huệ còn sống hay đã mất, Huệ ở quanh đây hay Huệ phải về một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó, Huệ đang đi dạy, buôn bán hay Huệ phải lam lũ bên những thửa ruộng dưới cơn mưa dầm lê thê của Miền trung…

       Anh kể cho chúng tôi nghe ngày xưa Huệ rất đẹp, với anh có lẽ Đông Giang không ai đẹp bằng Huệ, chúng tôi cũng hiểu và thương anh vì người ta thường nói người mà mình hết lòng yêu thương thì chắc chắn không ai đẹp bằng. Tôi cũng tích cực tìm Huệ giúp anh lâu nay nhưng vẫn không có tin gì về Huệ.

** * 

       Hôm gặp nhau, chúng tôi hẹn ngày về thăm trường Đông Giang (nay là Hoàng Hoa Thám), mặc dù khá bận rộn trong những ngày về Đà Nẵng nhưng các anh đã đến chờ ngoài cổng trường trước giờ hẹn, hôm nay trường nghỉ dạy nên vắng vẻ, thực tình đây cũng là dịp chúng tôi đựoc nhìn kỹ lại Trường của mình ngày xưa, tìm những gì còn sót lại trên “ nền cũ lâu đài bóng tịch dương” trước năm 75, còn chăng là các bậc cấp bằng xi- măng của đế trụ cờ, bao nhiêu thay đổi quanh nó, nhưng sau 33 năm đế của cây cột cờ vẫn còn nguyên, chúng tôi chụp hình với nhau rất nhiều ở đây và trước cổng trường còn mang 2 chữ ĐG, tại đây chúng tôi chụp tấm hình các anh đứng bên ngoài nhìn vào sân trường gợi nhớ lại ngày xưa những lần thấp thỏm đi đón Huệ, đón Ngọc…

       Ngoài cây cột cờ, cổng ra vào, trường còn một dãy phòng học hướng Bắc, ngoài ra chẳng còn gì, có chăng một dãy phòng học ngày xưa chính diện cổng ra vào chỉ còn trên trang http://www.wikimapia.org chụp từ vệ tinh khá lâu, nếu các anh chị kích vào ô hình chữ nhật sẽ thấy ghi Trường trung học Hoàng Hoa Thám tức trường Đông Giang trước đây, hình chụp lúc nầy trường có 2 dãy song song, một cũ một mới mà cách đây vài năm nhà trường tháo dỡ dãy cũ, hiện còn một dãy mới.

** * 

       Rời trường chúng tôi cùng anh Bùi Diệu và các anh có dịp xuống biển Mỹ Khê (vì về đến Đông Giang mà không đến Mỹ khê thì cũng là điều thiếu sót) không ngờ đến Mỹ khê, kỷ niệm lại ùa về với anh Bùi Diệu, anh kể ngày xưa tình yêu học trò rất dễ thương, anh và Huệ cùng với các bạn ra biển ngồi chơi, Huệ bảo anh hãy chôn chân Huệ xuống cát, anh cũng làm theo và khi ra về anh cầm tay kéo Huệ đứng dậy, và thế là cả hai không nói một lời mà tay không buông ra và đây cũng là lần đầu tiên anh được cầm tay Huệ.. Cho đến nay cái ấm áp của bàn tay Huệ vẫn còn trong anh nhưng hôm nay biển sóng dữ dội, mùa đông lạnh lẽo, mà Huệ thì ở một phương trời xa xăm như ngoài biển khơi mù mịt….

       Riêng đối với tôi, ước gì entry nầy Huệ tình cờ đọc được để hiểu về tình cảm của anh Bùi Diệu, dù có thể hôm nay Huệ đã là Bà Nội, Bà Ngoại, hy vọng Huệ sẽ thông tin cho chúng tôi.

       Buổi chiều hôm đó chúng tôi gặp gỡ và chia sẻ nhau nhiều kỷ niệm đẹp khó quên về Đông Giang. Giờ đây trường Đông Giang chính là hình ảnh của Huệ trong lòng anh Bùi Diệu, chúng tôi chia tay nhau trong buổi chiều mưa lạnh, nhưng nỗi nhớ khôn nguôi về hình ảnh của Huệ, hình ảnh của Đông Giang năm xưa không thể nào phôi phai nơi anh.


Đà Nẵng, ngày 03/01/2009
TN